桃táo源yuán憶yì故gù人rén··暮mù春chūn--蘇sū軾shì
華huá胥xū夢(mèng)mèng斷duàn人rén何hé處chù,,聽(tīng)tīng得dé鶯yīng啼tí紅hóng樹(shù)shù。。幾jǐ點(diǎn)diǎn薔qiáng薇wēi香xiāng雨yǔ,,寂jì寞mò閑xián庭tíng戶hù。。
暖nuǎn風(fēng)fēng不bù解jiě留liú花huā住zhù,,片piàn片piàn著zhe人rén無(wú)wú數(shù)shù。。樓lóu上shàng望wàng春chūn歸guī去qù,,芳fāng草cǎo迷mí歸guī路lù。。
桃源憶故人·暮春。宋代。蘇軾。 華胥夢(mèng)斷人何處,聽(tīng)得鶯啼紅樹(shù)。幾點(diǎn)薔薇香雨,寂寞閑庭戶。暖風(fēng)不解留花住,片片著人無(wú)數(shù)。樓上望春歸去,芳草迷歸路。